565
Đêm đó, Liêu Gia vẫn chưa ngủ ngon.
Y hận không thể quay người b*p ch*t Kỳ Nguyên Lương.
Đúng là hại địch tám trăm, tự hại mình một nghìn!
Sáng sớm hôm sau, không thấy Triệu Uy đâu, chỉ thấy tờ giấy cô để lại, nói là đã hẹn với nữ lang tên Lỗ Kế kia cùng nhau luyện tập buổi sáng. Liêu Gia xem xong liền cất tờ giấy đi, cố nén cơn buồn ngủ, rửa mặt chải đầu, ăn sáng xong liền đến quan thự làm việc, điểm danh xong lại đi giám sát công việc ở ruộng muối. Ai ngờ, y và Kỳ Thiện vừa đến quan thự thì đã cảm thấy bầu không khí không đúng.
Ngay cả linh khí thiên địa xung quanh cũng hơi run rẩy.
Nguồn cơn chính là vị tân chủ công của y.
Liêu Gia đoán: "Chẳng lẽ việc đào giếng muối không thuận lợi?"
Kỳ Thiện lắc đầu: "Ta không biết."
Với hiểu biết của anh ta về chủ công nhà mình, loại chuyện này căn bản sẽ không khiến cô tức giận đến vậy, cô chỉ bảo thuộc hạ võ giả võ đảm ra sức nhiều hơn. Một giếng muối không ra nước muối thì đào thêm vài giếng nữa, võ giả võ đảm chính là công cụ vạn năng.
Chẳng đáng để nổi giận như vậy.
Đúng lúc gặp Cố Vọng Triều không chịu nổi bầu không khí đang lén lút tránh ra ngoài, thấy Kỳ Thiện thức trắng hai đêm liền, sắc mặt không tốt, bèn tốt bụng nhắc nhở một câu: "Chủ công lúc này đang nổi trận lôi đình, sát khí đằng đằng, hai người gặp phải, cẩn thận đừng chọc giận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2946192/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.