646
Bạch Tố đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, sải bước về phía phủ Quận thủ.
Cách nghị sự đường còn một đoạn, đã nghe thấy tiếng Miêu Thục chửi rủa.
"Kẻ tiểu nhân phương nào dám mạo phạm chủ ta?" Ánh mắt cô lóe lên vẻ giận dữ, lập tức đổi hướng, một cước đá tung cánh cửa kia.
Trong chốc lát, ánh mắt cô chạm phải hai cặp mắt của hai cha con trong phòng.
Bạch Tố hành lễ với Tuân Trinh: "Bạch Tố bái kiến Tuân quân sư."
Tuân Trinh đáp lễ: "Chủ công dặn dò, tiễn người này một đoạn, không ngờ động tĩnh của cô ta lại kinh động đến Bạch tướng quân."
Bạch Tố chỉ nhận nửa lễ của Tuân Trinh.
Lúc này, Miêu Thục đã đau đớn đến mức lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt. Tứ chi co giật, đầu đau như muốn nứt ra, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, hai mắt lúc tỉnh lúc mê. Mặc dù vậy, nàng ta vẫn nhìn rõ Bạch Tố bước vào phòng, một thanh niên võ tướng đầy anh khí. Tuy ngũ quan người này anh khí, nhưng không góc cạnh cứng nhắc như đàn ông, môi hồng răng trắng, thoạt nhìn lại giống con gái hơn.
Bạch Tố cúi đầu liếc nhìn Miêu Thục đang nằm trên đất run rẩy trong đau đớn, tinh tường nhận ra văn khí tản ra quanh người nàng ta mất kiểm soát, cất tiếng nói cũng không trầm thấp như đàn ông.
"Cô ta là văn sĩ văn tâm?"
"Phải, cô ta còn có Đạo văn sĩ, thiên phú cũng không tồi, chỉ tiếc..." Tuân Trinh nói đến đây còn hơi hâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2946274/chuong-646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.