Lê Tranh không rõ Phó Thành Lẫm đã rời đi từ lúc nào, lúc anh cõng cô lên là cô đang giả vờ ngủ, từ mắt cá chân bị trẹo cho đến đầu tóc rối bù đều rất tỉnh táo.
Phó Thành Lẫm có bờ vai rộng, cơ bắp rắn chắc, bờ vai cùng hơi thở mát lạnh khiến cho cô cảm thấy an tâm. Cô không biết mình đã bị cái gì mê hoặc, trong phút chốc lấy hết toàn bộ can đảm, cọ cọ vào cổ anh.
Chỉ cọ nhẹ một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh phản ứng rất mạnh mẽ, trong vô thức dựng thẳng sống lưng, suýt chút nữa quên mất vẫn còn cõng cô ở trên lưng mình.
Cô không biết ngay lúc đó anh đã nghĩ cái gì.
Có đoán cũng không được.
Sau đó cô cũng chẳng buồn mày mò đầu óc để suy nghĩ nữa.
Sau khi Phó Thành Lẫm đặt cô lên giường, anh liền rời đi rất nhanh, nhưng vẫn để đèn sáng.
Cơn buồn ngủ và mệt mỏi ập đến, cô ngủ thiếp khi đầu vừa chạm vào gối.
Tiếp theo không biết có phải cô nằm mơ hay không, hình như Phó Thành Lẫm quay trở lại, lúc ấy cô buồn ngủ đến mức không sao mở mắt được. Anh đứng bên cạnh giường một lúc, hỏi cô có muốn uống nước không, cô đã quên mình đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luoi-dao-diu-dang/2644808/chuong-24-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.