CHƯƠNG 40
Tưởng Mộ Quân không suy nghĩ xa xôi, nghĩ rằng lời nói của Tưởng Thành Duật có ý là Phó Thành Lẫm và Cận Phong đang hợp tác với nhau, không tiện đánh giá.
“Không sao đâu, cũng không phải là người ngoài, cho dù Thành Lẫm có nhận xét Cận Phong thế nào, chúng ta đều sẽ không nói ra bên ngoài.”
Xem ra không thể trốn tránh được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Thành Lẫm quý chữ như vàng: “Cũng không tồi ạ.”
Đàn ông đánh giá một người đàn ông khác đương nhiên sẽ không nhiều lời, chỉ bốn chữ đơn giản, hoàn toàn phù hợp với tính cách kiệm lời thường ngày của Phó Thành Lẫm.
Tưởng Mộ Quân vẫn luôn tin tưởng Phó Thành Lẫm, nếu anh đã đánh giá Cận Phong không tồi, thì hẳn là không sai được. “Hôm qua Tranh Tranh nói với anh, tuần sau sẽ đến thực tập ở tập đoàn Nam Phong, muốn thực tập ở đó một tháng rưỡi.”
Phó Thành Lẫm ngẩng đầu lên, không ngắt lời.
Tưởng Thành Duật không biết gì về chuyện này, cháu gái chắc là đã quên nói với anh ấy, “Con bé định thực tập cái gì ở tập đoàn Nam Phong? Làm sao có vị trí nào thích hợp với cháu ấy?”
Tưởng Mộ Quân đưa chén trà đã uống hết đưa cho vợ, để bà rót thêm vào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luoi-dao-diu-dang/2644813/chuong-40-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.