Xe ngựa lúc này đang tiến thẳng về phía vực thẳm phía trước mặt, binh sĩ xung quanh không biết vì sao biến mất tự lúc nào.
Có lẽ như lúc chàng và Dung Ly thiếp đi không phải vì mệt, mà là vì có kẻ cố ý dùng nhuyễn mê hương làm cho hai người ngất đi.
Giây phút cả hai người bọn họ cùng nhau nhảy ra khỏi xe thì đã không kịp nữa rồi, xe ngựa lúc này đã bay xuống vực thẳm.
Trong thoáng chốc nghe sột soạt một tiếng, rồi cả chiếc xe biến mất vào khoảng không vực thẳm sâu hun hút trước mặt.
Trên vách đá của vực thẳm lúc này, tuy là chiếc xe ngựa đã biến mất trong vực sâu hun hút, nhưng Đông Cung và Dung Ly đã may mắn nhảy ra, giờ đây, cả hai người bọn họ đang cố mình bám lấy vào cành cây nhỏ trên vách đá, mong là sẽ tìm được đường thoát.
Nhìn xuống phía dưới, vực thẳm sâu ngàn trượng, đến nổi không thấy đáy.
Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, họa may chỉ nhìn thấy những màu xanh tán cây thấp thoáng vươn mình mọc lên cao.
Đông Cung khi này may mắn bám vào được cành cây mọc ra từ bên trong vách đá, một tay chàng thì nắm lấy cành cây, tay còn lại vẫn giữ chặt tay của Dung Ly, cố gắng không để nàng ấy rơi xuống.
Mạng sống của hai người lúc này đang rất mong manh, cứ như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua, ngộ nhỡ cành cây ấy không chịu nổi sức nặng của hai người mà gãy, thì rơi xuống vực ấy sẽ chẳng còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luoi-tinh-nhan-the-ho-yeu-tai-sinh/1523680/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.