Đông Cung quyết định không nói cho Dung Ly nghe về chuyện linh lực của mình đã bị hạn chế.
- Ồ, vậy sao.
- Dung Ly trả lời - Ta còn thấy các loài cây xunh quanh đây cũng kỳ lạ nữa.
À mà nhắc đến cây, hình như ta thấy đói rồi, không biết lúc trước đã ngất đi bao lâu nữa.
Hay là để ta đi tìm thứ gì ăn nhé, ngươi cứ ở đây đi.
Dung Ly định đứng dậy bước đi nhưng đã bị Đông Cung cản lại, chàng liền lên tiến:
- Khoan đã, hãy để ta đi cùng với cô.
Dung Ly có vẻ cau mày, nàng nghĩ rằng rõ ràng là hắn đang bị thương mà còn cố ý ra vẻ:
- Ngươi đang bị thương mà, hãy ở đây dưỡng thương đi, đi theo ta không tiện lắm.
Hay là ngươi lo cho ta nên muốn đi cùng ta.
- Cô bớt nói nhảm đi, ta làm gì thì mặc ta, cô không cần quan tâm.
- Hứ, đúng là người kỳ lạ hết chỗ nói.
Thôi thì tùy ngươi vậy, đau thì ráng chịu à.
Nói rồi, Dung Ly Quay người bước đi.
Đông Cung lúc ấy mới từ từ đứng dậy, vì vết thương vẫn chưa lành hẳn nên đã dùng kiếm làm gậy chống.
Đi được một đoạn, Dung Ly quay người nhìn về phía sau, nàng thấy Đông Cung bước đi có vẻ khó khăn, chắc là do bị vết thương ảnh hưởng.
Tuy là nàng muốn mặc kệ hắn mà bước đi, nhưng trong lòng lại không nỡ.
Thoáng nghĩ đã lỡ cùng rơi vào cảnh ngộ như thế này rồi thì hơn thua nhau một tí cũng chẳng đem đến lợi ích gì.
Dung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luoi-tinh-nhan-the-ho-yeu-tai-sinh/1523692/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.