Suy nghĩ một hồi, Đông Cung chợt nhớ ra lúc trước mình từng xem qua một đoạn văn tự cổ liên quan đến chuyện truyền thuyết hỏa phượng này.
Trong đó, hình như có phân đoạn nhắc đến chiến tranh giữa yêu và người một ngàn năm trước.
*[Trích đoạn] “Yêu ma được thế lộng hành khắp nơi, bá tánh lầm than, nhân dân đau khổ, tiếng khóc than nghe ai oán thấu tận trời cao.
Triều đình đương thời tập hợp số dân còn lại lập đàn cúng tế, cầu mong thiên kiếp chóng qua, cuộc sống thái bình như xưa.
Lòng thành đã chạm đến Vương Mẫu, rủ lòng thương xót, người mới phái sứ giả xuống trao hai món thần vật giúp con người gia tăng thêm sức mạnh.
Đầu tiên, là thanh Thần Kiếm ảnh quang ngời ngời, chém đá như chém bùn, xung quanh tỏa ra luồng kiếm khí mạnh mẽ áp chế được sức thể âm tà.
Món thứ hai nghe nói là quyển bí phổ, đặt trong chiếc hộp bề ngoài thô sơ đơn giản, bên trong giấy trắng trơn tru chẳng có gì.
Mở hộp ra, ánh kim quang bay vụt lên không trung, kèm theo dòng chữ: Số phận an bày, người mang chí lớn, đọc ắt sẽ rõ…”*
Đoạn phía sau đã bị ai đó xé mất, nhưng qua cách thuật lại chiếc hộp chứa quyển bí phổ đó khá giống với hộp gỗ được đặt trên bệ thờ trong Linh Lung Bảo Tháp.
Phải chăng đó chính là bảo vật trong truyền thuyết? Cẩn thận ghép lại từng dòng suy nghĩ từ nhiều dữ kiện khác nhau thành một câu hoàn chỉnh, Đông Cung cung kinh đáp lời:
- Bẩm hoàng thượng\, theo vi thần đoán\, có lẽ đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luoi-tinh-nhan-the-ho-yeu-tai-sinh/440939/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.