Tống Dật Hàng uống hai viên giảm đau, đại khái phải mất 10 phút thì dạ dày mới khá hơn một chút nhưng cả người vẫn rất khó chịu, nhắm chặt hai mắt mà vẫn thấy đau buốt, mở mắt ra thì thấy áo đã ướt đẫm mồ hôi. Cho xe chạy khỏi bãi phế thải, anh đã nghĩ đến người có thể cho anh biết địa chỉ của cô ở đâu rồi.
“Dật Hàng, chuyện này không được tốt lắm đâu, hộ khẩu rất nhiều, người thuộc hộ khẩu cũng nhiều nữa, nếu muốn tìm người thì khó lắm.” Hồ Vinh Ninh là người lần trước đi cùng Tống Dật Hàng đến bắt người đang cầm thẻ căn cước của Hứa Lương Cầm lắc đầu.
“Chút chuyện này mà làm khó được cậu sao? Cậu ở bộ công an lâu thế mà không giúp mình tra được sao? Nơi này của cậu là nhanh nhất rồi.” Tống Dật Hàng không tin Hồ Vinh Ninh.
Hồ Vinh Ninh cười: “Mình đùa đấy, nhất định sẽ cố hết sức, ngày mai sẽ đưa cho cậu hồ sơ.”
Tống Dật Hàng hít một hơi thuốc lá cười: “Cậu cũng biết con người của mình mà, bình thường rất thích làm việc thiện, nhất là đời sống của nhân viên hay người thân thì cực kì chú ý, bọn họ rất vất vả, vốn công ty tính tháng sau định tổ chức đi du lịch để cổ vũ mọi người….”
“Hai mươi phút sau sẽ có hồ sơ chính xác nhất!” không đợi Tống Dật Hàng nói xong, Hồ Vinh Ninh lập tức sảng khoái vỗ bàn.
“Lão Hồ cậu thật là … cứ phải để mình nói điều kiện.” Tống Dật Hàng hài lòng dựa lưng vào ghế.
Hồ Vinh Ninh ngồi vào bàn máy tính tìm tin tức, nghe Tống Dật Hàng nói thì cười mờ ám: “Vất vả lắm mới có cơ hội từ trên trời rơi xuống, làm sao mình bỏ qua cho Tống đại gia được, chuyện này với cậu thì có đáng gì đâu.”
“Mình cảm thấy thiếu đó!” Tống Dật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-cam-chon-chong/2652583/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.