Hoàng quyền, cao xử bất thắng hàn
Nhan Tốn lấn bước tiến lên, Hoàng hậu lập tức lui về. Nàng lui về, chính là vì muốn giữ khoảng cách với hắn, không phải vì sợ hãi mà lui bước nhượng bộ. Hoàng hậu thẳng lưng, thanh bạch thản nhiên, không hề nao núng. Nàng hơi ngẩng đầu, hỏi lại, ngữ điệu tỏ sự nghi vấn khó hiểu: "Tiêu Thận? Ta âm thầm cấu kết với hắn để làm gì? Như thế thì có lợi gì cho ta?"
Thần sắc bình tĩnh an ổn, không hề có dáng vẻ bất an luống cuống của một người vừa bị vạch trần âm mưu. Nhan Tốn nheo mắt nhìn chằm chằm, con ngươi nham hiểm lóe tia tàn nhẫn. Hắn muốn dùng ánh mắt bức cho nữ nhân này vào đường cùng, muốn tìm ra sơ hở để đánh tan lớp ngụy trang của nàng. Nhưng đáp lại hắn lại cũng chỉ là một ánh mắt. Hoàng hậu lẳng lặng mà nhìn, sóng mắt không gợn, nhịp thở đều đều chậm rãi, tựa như thường ngày lúc nào cũng vậy. Khớp hàm vì tức giận mà cứng lại của Nhan Tốn lúc này mới nới lỏng, thái dương nổi gân xanh, hắn gằn giọng: "Tiêu Thận là đối địch của Nhan thị, nếu không phải là tính mạng của Điện hạ đã nằm trong tay ta, chưa chắc Điện hạ đã mưu tính cho Nhan thị." Nhan Tốn nói một câu vô thưởng vô phạt, ý tứ dò xét, cũng bởi hết thảy bất quá cũng là do hắn nghi ngờ, chưa tìm được bằng chứng xác đáng.
Nhan Tốn, bản tính đa nghi, Hoàng hậu há lại không biết? Nếu nói câu hỏi của hắn khi nãy khiến cho nàng thực sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-do-ky-su/1400835/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.