Nhật hàm Tây sơn, quyện điểu quy sào.
Mặt trời lặn đằng Tây, chim mỏi cánh về tổ.
Nhẫn Đông phụng mệnh của Thái hậu, tiễn Lý đại nhân ra khỏi Trường Nhạc điện. Tới khi trở về, lúc ấy Thanh Đại cũng đang dẫn cung nga đi chuẩn bị bữa tối.
Mặc dù vừa rồi không có ai khác, thế nhưng nơi cung cấm này tai vách mạch rừng, có rất nhiều chuyện không tiện nói ra, hai người nói xong cũng không đả động tới thêm nửa lời. Tuy Nhẫn Đông không biết Thanh Đại có hiểu được nỗi sầu lo của mình hay không, cũng không biết Thanh Đại có suy nghĩ gì, nhưng ít nhất hiện tại có người cùng giữ với nàng một bí mật, cũng coi như là sức ép trong lòng đã vơi đi.
Sau khi vào điện, cả hai tiếp tục yên lặng làm cho tốt việc của mình.
Thanh Đại nghiêng đầu, tùy thời đưa mắt nhìn Nhẫn Đông một cái. Hễ cứ nhớ tới chuyện vừa rồi, nàng lại không tự chủ được mà vô thức nhíu mày, vẫn là mím môi không nói.
Đôi tai dùng để nghe, đôi mắt dùng để nhìn, đều là những giác quan quan trọng. Đối với một người đôi mắt quan trọng đến cỡ nào, việc này ắt cũng chẳng cần nhiều lời lí giải.
Nay Thái hậu đã chẳng còn nhìn thấy nữa, song, đôi khi lại tưởng như ấy cũng giống một bức bình phong tinh xảo đã dùng thật nhiều năm, tơ vàng chỉ bạc sẽ sờn, nhưng dù có sờn cũng chẳng mấy ảnh hưởng tới tổng thể. Nay không nhìn thấy nữa, đương nhiên đôi mắt cũng sẽ mất đi linh khí, dần trở nên trống rỗng mơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-do-ky-su/467171/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.