Hắn hoang mang rối loạn kéo bà Trân, sắc mặt khó coi nói: "Con không có bí mật gì để nó giấu giếm đâu, hôn sự này thôi đi, nhà họ Phó mấy người chúng tôi không trèo cao nổi. Mẹ, chúng ta về thôi."
Trân Viễn muốn thôi, nhưng bà Trần lại không làm, mạnh mẽ đẩy thằng con trai: "Con là thằng ngốc à, quy củ nhà bọn họ hỏng rồi, còn muốn gả đứa giày rách gây họa cho con, con còn mềm lòng, sao mẹ có thể đẻ ra một đứa không có tiên đồ như con chứt Con chờ ở đó, mẹ sẽ đòi lại công bằng cho conl"
Bà Trần quay đầu chống nạnh, căm tức nhìn Phó Lê: "Mày nói, mày nói đi! Tao lại muốn biết xem con trai tao có bí mật gì nằm trong tay mày, bị mày dọa thành thằng nhát gan! Có bản lĩnh thì mày nói, hôm nay mà mày không nói nên lời tao sẽ c.h.ế.t ở nhà mày."
Trân Viễn gần như hỏng mất mà hô một tiếng: "Mẹ, đừng nói nữa!"
Phó Lê hơi hơi liếc mắt nhìn Trân Viễn, trong mắt xẹt qua sự sung sướng bí ẩn, ở lúc Trân Viễn hỏng mất mà rống giận cô buồn bã nói: "Con vốn dĩ không muốn gả chồng, cha cũng không nói với con đã định ra hôn sự, nói là phải dùng lễ hỏi để cưới vợ cho anh hai... con không dám không nghe cha, chỉ có thể tìm anh Trần Viễn thương lượng... kết quả anh ấy nói, nói anh ấy không làm được đàn ông, cầu hôn chính là giả vờ để có mặt mũi... dỗ mẹ anh ấy, không tính kết hôn với con, sợ gây họa cho con. Chờ đến hai ba ngày trước khi kết hôn, thật sự không kéo dài nổi nữa sẽ tùy tiện tìm cái cớ từ hôn với con...
"Con không ngờ rằng, anh ấy không chỉ từ hôn còn muốn Phó Hồng và cha con trả tiên lại..."
Phó Lê nói xong, không khí yên tính.
Chỉ có Trần Viên đã hỏng mất, bỗng nhiên thô nặng to miệng hít thở.
Thôn dân xem náo nhiệt: "..."
Một câu nói có lượng tin tức quá lớn bọn họ nhất thời không phản ứng được!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.