Trình Chu mang Hồ trưởng lão giáng lâm đến một vùng hoang dã.
Hồ trưởng lão nhìn Trình Chu, Dạ U, có chút kích động nói: "Hai vị cuối cùng cũng xuất hiện, gần đây tình hình các tông môn đều không tốt, đã có mấy vị Nguyên Anh ngã xuống, Thảo Đan Môn cũng u ám ảm đạm."
Minh Dạ (冥夜) lắc đầu, nói: "Chà chà, quá thảm rồi! Sao các ngươi yếu đến vậy."
Hồ trưởng lão khô khan cười nói: "Đúng vậy, chúng ta yếu như vậy, để Minh Dạ đại nhân chê cười rồi."
Minh Dạ có chút tò mò nói: "Ta nghe nói, trước đây ngươi bị Ma Ảnh tộc đoạt xá tập kích, còn ổn chứ?"
Hồ trưởng lão khổ sở cười nói: "Đó là tin đồn để che mắt người khác, không phải Ma Ảnh tộc mà là nhân tộc, nhưng may mắn thoát được một kiếp, nói ra còn nhờ vào Không Gian Toàn Luân (空间轮盘) của tiền bối."
Trình Chu: "Vị kia nhòm ngó bản thể của ngươi?"
Hồ trưởng lão gật đầu, có chút uất ức nói: "Đúng vậy, vị kia mấy lần đột phá Nguyên Anh trung kỳ thất bại, muốn nấu ta lên ăn, vì tên khốn đó, ta còn nợ Mặc Trần một ân tình lớn."
Hồ trưởng lão lúc ở Địa Uyên, đã lộ ra không ít thứ, đã có người đoán ra thân phận của hắn.
Vị trưởng lão Nguyên Anh của Lương gia chính là một trong số đó, đối phương bày ra một cái bẫy, lừa hắn đi qua, may mắn Hồ trưởng lão nhận ra nguy cơ, dùng Không Gian Toàn Luân chạy thoát, đồng thời hướng Mặc Trần cầu cứu.
Mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-gioi-chung-dien-dai-hanh/2889266/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.