Khi tàn tiệc, Tả Ý tạm biệt Dương Vọng Kiệt đang tất bật vội vã.
Trời tháng Tư, bên ngoài trời đổ mưa to. May mà gia chủ đã lo lắng chu đáo, chuẩn bị sẵn cho mỗi người khách một cái ô.
Tả Ý rời khách sạn, chạy một hơi đến mái hiên trạm chờ xe buýt trú mưa, nhưng hồi lâu chẳng vẫy được chiếc taxi nào.
Mưa to như trút nước, cái ô kiểu này cơ bản là không thể che chắn được gì. Nước mưa theo sức gió thổi mạnh mà quất vào khắp nơi. Không đầy chốc lát, từ đầu gối cô trở xuống dưới đã ướt sũng, trong giày cũng ngập nước.
Còn xe taxi, lúc mình cần thì không thấy đâu, không cần thì xe trống đầy rẫy, thấy chiếc nào phiền chiếc đó.
Lúc bấy giờ, lại thấy chiếc Bentley màu lam nhạt của Lệ Trạch Lương chậm rãi dừng lại bên cạnh Tả Ý.
“Luật sư Thẩm, lên xe đi tôi đưa cô về.” Hạ cửa sổ lên tiếng là Quý Anh Tùng. Bình thường anh ta không phải dạng người nhiệt tình, đây rõ ràng là Lệ Trạch Lương bảo rồi.
Lúc Tả Ý còn đang chần chờ, Quý Anh Tùng đã giương ô xuống xe mở cửa cho cô. Cô rơi vào thế đã rồi, không tiện trái ý tốt người ta, đành leo lên xe.
“Xin lỗi, Lệ tiên sinh. Đã làm phiền anh rồi.”
“Không phiền. Cũng vừa dịp cám ơn khi nãy cô Thẩm kịp thời đem áo đến cho tôi.” Anh cười híp mắt.
Trên mặt Tả Ý vẫn còn ngượng ngùng. Câu nói đó của Lệ Trạch Lương, người không biết nghe thấy không thấy gì bất thường, nhưng có điều...
“Chỉ là, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-ngon-ta-y/2003486/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.