Buổi chiều, vừa lúc Tạ Minh Hạo đến đón Tả Tình về thành phố B. Trời rất lạnh, dì Nhậm đội nón cho Tả Tình, cổ áo chưa kéo lên cao, Tả Ý mới kéo lại cổ áo cho chị mình, hành động này làm Tả Tình quay lại nhìn cô. Tả Tình thuần khiết, mắt vừa đen vừa sáng, rất giống trẻ con. Tạ Minh Hạo chăm sóc cô rất kĩ, khuôn mặt tròn trịa, giống y như một trái táo đỏ. Tả Ý không kiềm được véo má một cái, cô ấy cũng không phản kháng, còn cười với Tả Ý.
Nếu cô nói cô thích dáng vẻ Tả Tình thế này, liệu dì Nhậm có giận không nhỉ?
Sau khi tiễn họ đi, trên đường về chợt nhận được tin nhắn của Lệ Trạch Lương.
“Cùng ăn cơm đi.”
“Dạ.” Cô nhắn lại, cuối câu còn thêm một khuôn mặt cười.
Lát sau, cô mới nhớ ra lại hỏi anh: “Ăn ở đâu anh?”
“Nghe nói ở đường Ninh Tịnh có nhà hàng gia đìnhItaly, thức ăn cũng không tệ.”
Chỗ “nghe nói” này là Lệ Trạch Lương vừa mới hỏi tiểu Lâm xong. Anh rất quan tâm chuyện này, trước đây có bạn gái toàn là người ta vắt óc tìm cách làm vui lòng anh, anh không để ý, bây giờ đành phải đưa da mặt mỏng ra mà hỏi thăm thôi.
Tả Ý cười, lại nhắn: “Chẳng bằng anh nấu cho em ăn.”
Mấy phút sau, anh nhắn qua:
“Được, tan tầm anh tới đón em.”
Tả Ý nhìn mấy chữ trên màn hình, nhoẻn miệng cười. Anh đón cô tan tầm, sau đó hai người cùng đi mua thức ăn, về nhà nấu cơm, hạnh phúc bình thường này là ước mơ tha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-ngon-ta-y/2003496/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.