Hóa ra, cái mà lâu nay anh vẫn luôn cô chấp, lại là mơ ước của cô.
Lệ Trạch Lương chưa bao giờ không đeo chi giả ra đường, dẫu cho rằng vài lần phải ngồi xe lăn, nhưng một khi chưa đến mức sức khỏe không thể chống chịu thì anh vẫn sẽ mang chi giả. Vì vậy, trên dưới Lệ thị ngoại trừ một vài người biết sự thật ra, tất cả đều cho rằng anh chỉ có hơi khập khiễng, không ai biết kỳ thực anh đã bị cưa chân.
Vì vậy, khi Lệ Trạch Lương lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng với ống quần trống rỗng, đích thực đã gây ra một chấn động lớn.
“Rồi cũng phải đối mặt thôi mà, đúng không?” Tả Ý cổ vũ anh.
Khi đó họ vừa mới kết hôn, bác sĩ bảo hãy cố gắng khuyên anh ít mang chi giả lại, huống chi đây là một chướng ngại tâm lý.
“Anh rất giống quái vật phải không?” Mỗi khi không đeo chi giả, anh đều có cảm giác mình giống như một người không mặc quần áo, luôn bị người khác dòm ngó.
Tả Ý mỉm cười dỗ dành: “Đâu phải là anh chưa soi gương. Chồng của em như vậy mà là quái vật, vậy những người đàn ông khác còn dám ra đường sao? Huống hồ một quái vật đẹp trai bảnh bao như vậy, nghĩ chắc ai cũng muốn có.”
Hôm đó, cô đưa Lệ Trạch Lương đến công ty.
Khi xuống xe, anh đã tự mình dùng gậy chống ngồi lên xe lăn. Tả Ý phát hiện dây giày của anh bị lỏng, bèn khom xuống thắt lại.
Họ đã trở thành vợ chồng, song Lệ Trạch Lương lại như một con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-ngon-ta-y/2003499/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.