Khi tôi từ trong sự mỏi mệt nặng nề tỉnh lại, trên trán một hồi tê dại ngứa ngáy. Tôi mê mang mở to mắt, ngoài ý muốn chạm phải đôi đồng tử đen óng ánh như ngọc sáng rỡ.
“Tiểu Tự, ngươi dậy rồi.” Lâu Tập Nguyệt một tay chống đầu, một tay cầm sợi dây vải cộc tóc tôi trêu ghẹo tóc mái trên trán, chơi đùa có vẻ rất vui sướng. Nhìn thấy phản ứng của tôi rõ ràng ngây dại ra, hắn cười khúc khích rồi cười ra tiếng, cúi đầu hôn lên mặt tôi.
Theo động tác cúi đầu của Lâu Tập Nguyệt, tóc dài của hắn rơi trên mặt tôi, lành lạnh, tôi nhịn không được di chuyển đầu, không ngờ, khi khuôn mặt nghiêng đi, môi cùng môi hắn khẽ chạm.
Lâu Tập Nguyệt con ngươi sáng ngời, loé lên ý cười đầy ý nhị, “Thì ra, Tiểu Tự muốn thế này.” Ngón tay khẽ vuốt lên môi tôi…
Tôi ngay lập tức da đầu tê dại, mở to hai mắt nhìn, dùng sức lắc đầu, “Không phải, không nghĩ muốn…” Mặt cũng đỏ lên. Muốn nữa, tôi chịu đựng không nổi.. . . . .
Tối hôm qua về sau, tôi gần như khóc cầu xin hắn, nhưng Lâu Tập Nguyệt dán bên tai tôi thở gấp không ngừng rên rỉ nói: “Không đủ, còn chưa đủ. . . . . .” âm điệu của hắn dễ nghe như vậy, như là mang theo ma lực, tôi nghe giống như bị mê hoặc, mơ mơ màng màng còn vươn cánh tay ôm lấy hắn, chủ động hôn hắn…. .
Tôi kéo vội chăn lên che mặt, gắt gao che, ngượng đến độ muốn tìm một cái hang chui vào cho rồi.
Tối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2593078/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.