Vào khoảng khắc trước khi tôi rơi vào hôn mê, một cánh tay bỗng nhiên dùng sức ôm lấy tôi, run rẩy so với thân thể tôi còn hơn thế nữa..
“Tiểu Tự, Tiểu Tự. . . . . .”
Tiếng kêu gào sợ hãi, còn có từ lòng bàn tay nắm chặt chảy vào một cỗ nội lực hùng hậu, kéo tôi lại từ ranh giới cái chết trở về.
Ý thức dần dần tụ lại. Tôi mơ hồ thấy sắc mặt Lâu Tập Nguyệt tái nhợt, trong mắt hắn có hoảng loạn, lo lắng phải gọi tên tôi.
Tôi đã chết rồi phải không? Cho nên mới có giấc mộng đẹp xa xỉ này?
Lâu Tập Nguyệt đã không còn cần tôi, hắn quyết định giết tôi, cũng không cần dùng Tam Sinh hoa giải độc tình cổ.
Thì ra, ngay cả độc tình cổ không thể khiến cho lòng hắn vì tôi mà mềm đi
Tôi há miệng thở dốc, muốn nói với ảo ảnh đó ‘ ngươi tránh ra đi, ta không cần giấc mộng an ủi này ’, nhưng không nói được một búng máu trong cổ họng phun trào ra.
Tôi ngây người –máu, vẫn còn ấm…
Lâu Tập Nguyệt thấy tôi phun ra máu, con ngươi run rẩy gần như vỡ vụn, ôm lấy tôi hướng ra ngoài gọi to: “Diệp Linh, mau gọi Diệp Linh tới!” Thật cẩn thận đem tôi đặt lên trên giường, bắt lấy tay của ta đem chân khí cuồn cuộn không ngừng mà chuyển vào trong cơ thể tôi.
Vì sao phải gọi Diệp Linh? Tôi không muốn nhìn thấy cô ta. Hãy để cho tôi trước khi chết chỉ nhìn thấy người không phải tốt hơn sao? Tôi rất muốn nói với hắn như thế, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2593082/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.