Sáng sớm ngày kế, Tô Mạc Phi gõ cửa đi đến, trong tay bưng một cái chén. Tôi không cần nhìn cũng biết đó là thuốc, còn chưa có uống mùi của nó cũng khiến trong dạ dày khó chịu từng cơn. Tôi là người sợ đắng, trước kia mỗi lần không thể uống thuốc, Lâu Tập Nguyệt đều đã… suy nghĩ dừng lại, vẫn không tự chủ, phải quyết tâm.
Đã không còn, Lâu Tập Nguyệt đối đãi dịu dàng sẽ không lại có.
Tôi lừa mình dối người lâu lắm, nay cuối cùng cũng không muốn sống trong lừa gạt nữa. Cũng sau khi biết sự thật, tôi vì sao còn không vui vẻ được như trước kia? Nếu, nếu tôi từ đầu tới cuối cái gì cũng không biết, có thể vẫn ‘hạnh phúc’ đến trước khoảnh khắc Lâu Tập Nguyệt giết tôi phải không? Nhưng làm gì có từ nếu.
Trong lòng chua chát muốn cười, hơi thở bỗng hơi đờ đẫn. Tôi chuyển mắt nhìn Tô Mạc Phi đến gần, chạm vào ánh mắt thân thiết, chống tay ngồi dậy. Sau khi nói tiếng cám ơn, tôi đón nhận chén thuốc, thở sâu ngửa đầu uống hết. Lại đột nhiên phát hiện, kỳ thật thuốc cũng không có đắng lắm. Tôi trước đây nháo loạn không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, là vì có Lâu Tập Nguyệt ở bên, tôi tham lam muốn có sự dịu dàng cùng thương tiếc của hắn.
Bây giờ, chẳng có gì còn quan trọng nữa.
Tôi đưa chén không về cho Tô Mạc Phi: “Tô công tử, đa tạ huynh.” Tô Mạc Phi đón nhận chén, cười, thuận miệng đáp lại một câu: “Không cần khách khí. Đường cô nương, kế tiếp cô định đi nơi nào?” Tôi sửng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-su-nhu-thu-da-kieu/2593101/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.