Dưới mái hiên, thị nữ đi dâng trà xanh, A Nguyên cùng sai dịch đứng ở tương đối xa, nhưng đều có thể ngửi thấy hương trà bay tới.
Đáng tiếc rất nhanh bọn hắn ngay cả hương trà cũng không ngửi thấy, bởi một hàng các cô nương xinh đẹp đứng chắn phía trước, hữu lễ lại xa cách mời bọn họ đến phòng khác dùng trà, rõ ràng không muốn bọn họ quấy rầy hai vị kia ôn chuyện.
Không sai, chính ôn chuyện.
Hai người trò chuyện vui vẻ, A Nguyên không hề nhìn ra ý tứ muốn tra án của Cảnh Tri Vãn.
Có lẽ, hôm nay hắn đến đây chính là tìm *lão hữu ôn chuyện.
(*lão hữu: bạn cũ)
Nhưng mà nghĩ đến vị này rất có thể là nghĩa tử của Hạ Vương gia, nàng cũng không muốn hắn nhận ra nàng, A Nguyên tình nguyện để Cảnh Tri Vãn tới đây ôn chuyện, nàng liền có thể lặng yên không một tiếng động mà tránh xa vị này, miễn cho bị hắn nhìn thấu thân phận, lần nữa lâm vào xấu hổ.
Lúc trước Nguyên Thanh Ly sao lại ưa thích cái cách sinh hoạt hoang đường như vậy? Nàng thật sự là suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.
Vậy sao... Nhưng mà trước đó Nguyên Thanh Ly chắc cũng nghĩ không thông, A Nguyên tại sao lại không an ổn làm tiểu thư phú quý, chạy tới đây làm tiểu bộ khoái bị bỏ quên ở chốn xa cách thế này.
Không phải lúc trước Nguyên Thanh Ly trúng tà, thì chính là hôm nay A Nguyên trúng tà.
A Nguyên *cảm khái vài lần, thị nữ đã dâng trà đến, cũng là mùi thơm ngát xông vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-the-hoan/20986/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.