Nàng đột nhiên nhu thuận rất nhiều.
Khi hắn bất động thanh sắc mà dạy dỗ nàng, nàng càng ngày càng nhu thuận.
Hạ cô cô đã không còn nhớ nổi, cũng đã buông kiếm.
Ai cũng nói không rõ Hạ cô cô đúng hay sai, nhưng hắn nhất định là sai rồi.
Từ khi vừa bắt đầu đã sai rồi, mà lại biết rõ sai rồi, còn không biết hối cải, vẫn tiếp tục đi vào đường hầm đen kịt, không lối thoát.
Hắn nhiêng tai nghe tiếng của A Nguyên đã đi xa, dần dần hoàn toàn không thấy ánh sáng của đèn lồng nữa, Cảnh Tri Vãn từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra hai viên dược hoàn rồi uống vào, hắn mới tập tễnh đứng dậy, lấy ra một cái dao găm, gọt một đoạn nhánh cây làm đoản côn, sau đó chống cái đoản côn kia, từng bước một đi về phía trước trong bóng đêm, đi trên con đường núi hướng về phía sườn núi bên kia.
Trên sườn núi căn bản cũng không có đường, chỉ có núi đá gập ghềnh cùng bụi gai rải rác, hắn đi cũng rất khó khăn.
Hắn tiếp tục đi rất khó khăn.
-----------------
A Nguyên không ngừng nói chuyện cùng chim ưng của nàng.
Nàng hoàn toàn không nhớ rõ chính mình có từng hành tẩu một mình tại núi rừng hoang dã hay chưa, nhưng trước đó, nàng đối với hoàn cảnh này cũng cảm thấy không sợ hãi.
Hiện tại, cũng không sợ hãi...
Chẳng qua là hai người đi cùng nhau, đột nhiên lại lại biến thành một người, liền có chút ít chênh lệch.
Nhanh như vậy lại có thói quen dựa vào người khác, quả thực là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-the-hoan/20995/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.