Nếu như nói thật, Bát Ca chính là một thành viên trong đám hắc y nhân ám sát hắn, chỉ sợ chuyện cả ngày này không cách nào giải thích.
Trầm tư một lát, hắn nói: “Chúng ta đi xa một chút, nói ta nghe được trên núi có động tĩnh, lúc đi ra ngoài kiểm tra, gặp phải Bát ca.”
Hách Tri Nhiễm gật đầu: “Ừ, như vậy cũng tốt.”
Trong lúc hai người nói chuyện, nửa canh giờ đã qua.
Mặc Sơ Hàn cũng truyền nước biển xong, Hách Tri Nhiễm! dẫn theo Mặc Cửu Diệp cùng nhau rời khỏi không gian.
Hai người lặng lẽ rời khỏi doanh địa, đi về phía xa xa.
Cảm giác cùng doanh địa đã có chút khoảng cách, Mặc Cửu Diệp mới dừng bước.
"Ở chỗ này đi!"
"Được." Hách Tri Nhiễm vừa nói xong, Mặc Sơ Hàn đã xuất hiện trên bãi đất trống trước mặt hai người.
Mặc Cửu Diệp thấy Bát ca còn chưa tỉnh táo, dứt khoát tìm một ít củi khô, dựng đống lửa lên.
Hai mươi phút sau, ngón tay Mặc Sơ Hàn giật giật, lập tức từ từ mở mắt ra.
Mặc Sơ Hàn có chút không thể tin được nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp thật lâu.
Giọng nói của hắn ta có chút khàn khàn vô lực: "Cửu đệ?"
Khóe mắt Mặc Cửu Diệp lại ướt đẫm, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Mặc Sơ Hàn, kích động nói: "Bát ca là ta, ta là Cửu Diệp."
Mặc Sơ Hàn run rẩy vươn tay, định chạm vào Mặc Cửu Diệp.
Mặc Cửu Diệp nhích người lại gần, đỡ Mặc Sơ Hàn ngồi dậy.
"Mặc Sơ Hàn, tất cả chúng ta đều nghĩ huynh đã chết, chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/696873/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.