Hách Tri Nhiễm cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp thanh toán tiền, vui sướng ngồi trên xe la.
Xe la lại tiếp tục xuất phát, dựa theo lời của hán tử, rất nhanh đã tìm thấy được chỗ ở của Hồ Thông.
Cái sân này không giống với sân của người bình thường, tường rào cũng không phải là tường rào làm từ gỗ mà được xây bằng đá.
Trên tường không có phơi lưới đánh cá như nhà của các ngư dân khác mà để trống không.
Cửa không đóng nên Mặc Cửu Diệp lễ phép đứng ở cửa, lớn tiếng dò hỏi: “Xin hỏi, nơi này có phải nhà của Hồ Thông không?”
Qua một lúc lâu sau, cửa ở giữa phòng mở ra, ở bên trong có một nam tử trung niên lôi thôi lếch thếch đi ra.
Hồ Thông có hơi không kiên nhẫn, hỏi: "Ai đến tìm ta?"
Hắn ta nói xong, cùng lúc đó, tâm mắt dừng ở trên người của Mặc Cửu Diệp.
"Cửu công tử?"
Khi Hồ Thông bị lưu đày, Hộ Quốc công không phải là Mặc Cửu Diệp, nên khi đó, người ở kinh thành đều gọi hắn như vậy.
Mặc Cửu Diệp cười nói: "Không nghĩ đến, thật sự là Hồ đại nhân."
Lúc này Hồ Thông đã thu hồi lại dáng vẻ lười nhác của mình, nghiêm trang nói: "Cái gì mà Hồ đại nhân, hiện tại ta chỉ là người vô dụng ăn no chờ chết."
Mặc Cửu Diệp có thể nhìn ra được, trạng thái hiện tại của Hồ Thông vô cùng sa sút.
Đối với chuyện này, hắn hoàn toàn có thể hiểu được.
Khi vừa mới đi theo đội ngũ lưu đày để rời kinh thành, hắn cũng có ý muốn tự sa ngã.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/697150/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.