Mặc Cửu Diệp và Lục ca nhanh chóng chạy tiến đến tiếp được, sau đó nhẹ nhàng đặt họ nằm xuống đất.
Lúc này Mặc Cửu Diệp cũng không vì thấy Đại ca và Nhị ca mà vui mừng không chú ý đến mọi việc, bởi vì Tam Ca và Lương Hạo vẫn còn nằm bên hồ không rõ sống chết.
Nghĩ đến các loại độc mà hắn gặp trên đường, đám người Tam ca có thể đến được đây chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Chỉ hy vọng rằng hắn không đến quá muộn.
Mặc Cửu Diệp không nghĩ nhiều, chạy như bay về phía đám người Tam ca.
Hắn nhanh chóng kiểm tra hơi thở của Tam ca, vô cùng yếu ớt nhưng vẫn chưa đến mức tắt thở.
Nhìn những vết bầm tím trên mặt, hắn chắc chắn, Tam ca đã trúng độc.
Thực ra Mặc Cửu Diệp và Lục ca cũng không biết rằng hàng rào độc tên cáo già Tư Manh tạo ra không đơn giản chỉ là mê dược.
Tam ca nắm chặt một chiếc khăn trong tay, nếu đoán không nhầm, hắn ta cũng đã phát hiện ra hàng rào độc nên đã dùng khăn che mũi và miệng lại.
Mặc dù cách chống độc của Tam ca không hoàn hảo nhưng cũng đã thành công, nếu không thứ hắn nhìn thấy bây giờ chính là t.h.i t.h.ể của Tam ca.
Tiếp tục kiểm tra tình trạng đám người Lương Hạo, so với Tam ca cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, đều đang ở trong tình trạng kề cận cái chết.
Loại tình huống này, Mặc Cửu Diệp cũng có chút khó xử lý.
Việc hắn có thể làm bây giờ chính là cho bọn họ uống thuốc giải độc, hy vọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/697813/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.