Bà ấy không thể tưởng tượng hỏi: "Nhiễm Nhiễm, con mới vừa nói loại thú bông này là từ Mặc gia?"
"Đúng vậy nương, trên thị trường bán loại thú bông này đều là từ Mặc gia."
Lúc này, Lý ma ma như lại nhớ tới cái gì đó.
"Còn có một loại, là dùng lông con thỏ làm vật trang sức, màu sắc lại rất xinh đẹp."
"Ma ma, vật trang sức thỏ tai dài kia, cũng là từ Mặc gia."
Dừng một chút Hách Tri Nhiễm tiếp tục nói: "Sau khi chúng ta tới thôn Tây Lĩnh, đã bắt đầu nuôi dưỡng con thỏ, vật trang sức lông nhung này chính là dùng da thỏ nhà mình sản xuất chế thành, các ngươi đừng nhìn giá bán trên thị trường cao, kỳ thật phí tổn rất thấp."
Hách Tri Nhiễm nói như vậy cũng là có nguyên nhân.
Trước mắt hoàn cảnh sinh hoạt của Mặc gia không thua gì những gia đình giàu có trong thành đó, thậm chí còn chỉ có hơn chứ không kém, tiền bạc này cần phải có xuất xứ hợp lý.
Tuy nói bán thú bông lông nhung và nuôi dưỡng con thỏ đều rất kiếm tiền, nhưng nếu nói kiếm tới nhiều như vậy, rất khó khiến người tin phục.
Cũng thật là như thế, từ khi Mặc gia tới thôn Tây Lĩnh, đặt mua những sản nghiệp đó không đơn giản chỉ là bán thú bông lông nhung này làm lên lợi nhuận, hoặc nhiều hoặc ít đều mượn dùng một ít tài vật quốc khố.
Hách phu nhân lại không phải người làm ăn gì, căn bản không có đầu óc kinh tế gì.
Bà ấy chỉ nghe nữ nhi nói, một thú bông hai mươi lượng, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/698057/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.