Hắn đơn giản đi trong thành đi dạo một vòng, mãi cho đến buổi chiều mới vội vàng đánh xe ngựa trở về.
Cơm chiều xong, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cùng nhau giao của hồi môn đã để vào trong một hộp gỗ tinh xảo cho Mặc Hàm Nguyệt.
"Hàm Nguyệt, đây là của hồi môn trong nhà chuẩn bị cho muội, muội nhìn xem có thích hay không." Hách Tri Nhiễm đẩy hộp gỗ nhỏ đến trước mặt Mặc Hàm Nguyệt.
Mặc Hàm Nguyệt nhìn thấy người nhà đưa tứ hợp viện còn có ruộng đất, trong lòng đã hơi áy náy.
Hiện giờ Mặc gia không giống lúc ở kinh thành, mỗi ngày nàng ấy tham dự lao động có thể chứng kiến mọi người trong nhà kiếm tiên không dễ dàng.
Vì hôn sự của nàng ấy, tất cả mọi người trong nhà ra tiền xây tứ hợp viện làm của hồi môn cho nàng ấy, ngay cả bài trí và đệm chăn bên trong đều là tốt nhất.
Quy cách này không thể kém hơn những nhân gia huân quý kinh thành đó ngược lại cấp bậc càng cao hơn.
"Cửu tẩu, trăm triệu không được, các tỷ đã đã cho ta đủ nhiều rồi, những thứ này ta không thể muốn."
Đây là lời phát ra từ nội tâm của Mặc Hàm Nguyệt, nàng ấy không muốn người nhà tiêu phí nhiều vì nàng ấy.
Nói xong, nàng ấy đẩy hộp gỗ trở lại trước mặt Hách Tri Nhiễm.
"Cửu tẩu, những thứ này muội thật sự không thể nhận, giữ lại cho tiểu chất tử của muội thú thê."
Lời này chọc Hách Tri Nhiễm cười: "Sao muội biết là tiểu chất tử mà không phải tiểu chất nữ?"
"Là tiểu chất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/698130/chuong-954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.