Ai ai cũng cởi mở tâm tình. Hiện tại họ vẫn còn ở tại tuyệt địa, nhưng đã có dương quang, mà dương quang thì gây hy vọng chứa chan! Ai ai cũng vui, chỉ trừ nàng. Nàng nấp mình sau một mô đá, ngồi thu hình, vuông khăn bao mặt vẫn còn. Chừng như nàng sợ ánh sáng. Không lẽ nàng không còn năng lực tiếp thọ ánh sáng?
Hồ Thiết Hoa nhìn nàng, bật cười lạnh, hỏi :
- Một con người nếu không làm điều chi trái lương tâm, thì khi nào lại giấu mặt giấu mày, cô nương nghĩ có phải vậy không?
Trương Tam can thiệp ngay :
- Ngươi nói gì? Ngươi muốn ám chỉ ai?
Hồ Thiết Hoa vẫn giữ nụ cười lạnh :
- Ta ám chỉ ai, tự nhiên ngươi hiểu.
Trương Tam cười hì hì :
- Thì ra ngươi nghen. Nghen, không ai cấm, nhưng đừng nghen sai nghen lầm là được.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Cái miệng của ngươi hễ mở ra là đánh rấm.
Trương Tam cười lớn hơn :
- Thì ra, người ta đánh rấm bằng lỗ miệng. Còn ngươi thì nói năng lỗ trôn.
Mọi nguời đều cười. Chỉ có nàng, nàng khóc.
Hồ Thiết Hoa lạnh giọng :
- Khóc thì khóc lớn lên đi, hoặc cười thì cười lớn lên đi, có vậy cái sống mới đầy đủ ý vị.
Trương Tam gắt :
- Ngươi ăn nói dè dặt một chút nhé.
Hồ Thiết Hoa sừng sộ :
- Can gì đến ngưoi? Ai mượn ngươi dạy khôn?
Trương Tam thở dài :
- Thì ra ngươi không có mắt, như loài dơi.
Hồ Thiết Hoa nổi giận :
- Ngươi nói cái gì?
Trương Tam cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-huong-dao-soai/292186/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.