Uông Linh và Lâm Y cùng nhìn Lăng Nhất Phàm, nhất là Uông Linh, bà ngạc nhiên cười hỏi Lăng Nhất Phàm: 'Em biết Lãnh tổng sao?'
Lăng Nhất Phàm cười nói: 'Em với anh ta lúc ra nước ngoài học xem như là đồng học ... quan hệ cũng không tệ ... Hay là em đưa Lâm Y đi đi, dù sao cũng lâu rồi em không gặp lại anh ta ...'
'Ừm, vậy cũng tốt ...' Uông Linh cười nhìn Lăng Nhất Phàm, 'Bạn đồng học này của em thật không dễ hầu hạ ... thuận tiện em giúp chúng ta nói vài câu ...'
'Anh ta luôn như vậy, với ai cũng cực kỳ lạnh lùng ... Nhưng gánh vác một tập đoàn quốc tế lớn như vậy cũng không dễ dàng ...' Lăng Nhất Phàm vẫn tươi cười nói sau đó nhìn Lâm Y, 'Giờ chúng ta đi được chưa?'
'Được ...' Lâm Y bất đắc dĩ gật đầu.
Trong xe, Lăng Nhất Phàm vừa lái vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lâm Y đang ngồi ở ghế phụ, mỉm cười: 'Vì sao không muốn qua bên đó?'
'Ồ, không phải, buổi chiều tôi còn có tiết dạy ...' Lâm Y lấp liếm nói, không biết vì sao, trước mặt Lãnh Nghị cô luôn có một cảm giác bị áp bức không nói nên lời, lúc nào cũng cẩn trọng dè dặt làm việc, như vậy thật mệt!
Lăng Nhất Phàm chỉ cười không nói gì.
Nhìn hai bóng cười cùng xuất hiện nơi cửa văn phòng, đáy mắt Lãnh Nghị trong thoáng chốc trầm xuống nhưng biến mất rất nhanh, hắn vẫn như ngày thường ngồi nơi chiếc ghế rộng rãi của mình, không biểu hiện gì ngoài ánh mắt chăm chú quan sát.
'Lãnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1633953/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.