'Nhất Phàm ...' Lâm Y rốt cuộc bật khóc thành tiếng, một tay kia còn đang bị ghim kim truyền dịch, một tay cô vòng qua ôm lấy Lăng Nhất Phàm ...
Lúc cô gái ôm chặt lấy hắn khóc nức nở kia, lúc nước mắt cô gái thấm ướt ngực hắn thì Lăng Nhất Phàm đã biết, đời này hắn không thể tách rời khỏi cô, sau này bất kể cô gái thế nào, hắn đều sẽ ở bên cạnh cô, dùng hết mọi khả năng của mình để che chở, bảo vệ, yêu thương cô ...
Nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân thể đang không ngừng run rẩy của cô gái vào lòng, nhẹ vàng vỗ sau lưng cô như trấn an, hắn không kìm lòng được thì thầm: 'Lâm Y, gả cho anh đi, anh thề đời này anh sẽ đối xử tốt với em, che chở bảo vệ em, không để em chịu bất kỳ nỗi ủy khuất nào!'
Tiếng khóc của cô gái trong lòng bất chợt ngừng lại, cô chậm rãi buông tay khỏi người Lăng Nhất Phàm, nhìn tình ý nồng đượm trong mắt hắn, cô mấp máy cánh môi, muốn nói gì đó nhưng mãi vẫn không thốt nên lời.
'Lâm Y, anh không ép em, em suy nghĩ cho thật kỹ, được không?' Lăng Nhất Phàm nhìn đôi mắt đen láy của Lâm Y, nhẹ giọng nói, sự thông cảm, khéo hiểu lòng người của hắn khiến nước mắt Lâm Y lần nữa tuôn trào.
'Trời ạ, thiên sứ, thì ra cô cũng giỏi khóc như vậy!' Tương Huy nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt, không khỏi gãi đầu cười, đáng tiếc hắn là người thức thời, tự nhận mình không xứng với Lâm Y, bằng không ...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634214/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.