Sự trầm mặc khác thường của Lăng Nhất Phàm khiến lòng Lâm Y thoáng có chút bất an, cô rất ít khi thấy hắn trầm mặc thế này, một loại trầm mặc đến đáng sợ! Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm, môi mỉm cười nhưng vẻ bất an trong đôi mắt trong veo kia vẫn rất rõ ràng.
Lăng Nhất Phàm cũng nhìn thấy sự bất an trong mắt Lâm Y, lòng hắn chợt mềm lại, không phải hắn luôn hy vọng cô vui vẻ sao? Vậy biểu hiện của hắn lúc này không phải là càng làm tăng thêm gánh nặng trong lòng cô sao? Lăng Nhất Phàm, không phải mày đã từng nói, chỉ cần cô ấy vui vẻ, mày thế nào cũng được sao?
Nghĩ đến đây vẻ mặt Lăng Nhất Phàm dần ôn hoà trở lại, một nụ cười hiền lành nở trên môi, 'Y Y, anh mang vài món điểm tâm cho em...', hắn dúi hộp thức ăn vào tay Lâm Y, '...em ăn nhanh kẻo nguội!'
'Ân!', hàng mi dài của cô gái chớp lên, ánh mắt thoáng qua chút hoang mang nhưng vẫn mỉm môi cười, đưa tay đón lấy hộp thức ăn: 'Anh ăn chưa? Hay là cùng ăn?' Lời vừa thốt ra cô liền cảm thấy có chút không thích hợp bởi vì lúc này Lãnh Nghị cũng chưa ăn sáng. Cô chột dạ liếc về phía người đàn ông trên giường, quả nhiên thấy mặt hắn sụ xuống.
'Anh ăn rồi, em ăn đi thôi!' Lăng Nhất Phàm dịu giọng nói.
Lâm Y khẽ gật đầu rồi nhìn sang Lãnh Nghị: 'Lãnh Nghị anh đói chưa? Em bảo họ mang bữa sáng lên cho anh?'
Khoé môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên: 'Ừ, anh cũng hơi đói. Y Y, mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634295/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.