Mấy ngày sau Lãnh Nghị xuất viện, lúc này đã gần đến tết âm lịch, hắn dẫn Lâm Y đi Paris trước. Khi xe chậm rãi lái vào trong trang viên đầy khí phái của nhà họ Lãnh, nhìn ra ngoài cửa sổ bãi cỏ rộng lớn, rừng cây, suối nhỏ --- lướt qua mắt Lâm Y, khi xe dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa kiểu châu Âu, Tương Mân và Lý Uyển cùng những người hầu sớm đã đứng chờ ở cửa.
Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y bước xuống xe bước nhanh về phía mọi người. Trên gương mặt tuấn mỹ toàn là ý cười còn trên mặt cô gái rõ ràng hiện lên vẻ bất an, hai chân cô máy móc bước theo người đàn ông.
'Bà nội, mẹ ...' Lãnh Nghị tạm buông tay Lâm Y ra thân thiết ôm lấy Tương Mân và Lý Uyển.
'Bà nội ...' Trên mặt Lâm Y có chút xấu hổ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chính thức đến gặp trưởng bối của Lãnh Nghị với vai trò vị hôn thê; Tương Mân tươi cười, bà chủ động ôm lấy Lâm Y, giọng nhu hòa: 'Hoan nghênh con gia nhập đại gia đình họ Lãnh!'
'Cám ơn bà nội!' Lâm Y nói lời từ đáy lòng, trong cái gia đình lớn này, Tương Mân hiểu và quan tâm cô nhất, điều này khiến cô thực sự rất cảm động; rồi Lâm Y nhìn sang Lý Uyển, thấy trên mặt bà tuy là tươi cười nhưng vẫn lộ rõ sự lạnh mạc, Lâm Y cười nhẹ nhìn Lý Uyển khom người, 'Chào dì!'
'Y Y', Tương Mân đứng bên cạnh cười nói, 'Sao đến giờ còn gọi là dì chứ? Cũng nên sửa gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634314/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.