Từ Nhất Hạo nhìn chằm chằm người phụ nữ lạnh lùng trước mặt, vết thương hơn hai mươi năm dường như lại lần nữa bị người hung hăng xé toạc ra, khóe môi ông lộ ra một nụ cười lạnh, đáy mắt mang theo vô tận đau thương, khàn giọng nói; 'Xem ra bà rất vui mừng khi thấy con gái mình gả cho Lãnh Nghị!'
Lâm Dung thoáng nhíu mày, lạnh lùng nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt rồi người nhạt, giọng nói mang theo chút phẫn nộ: 'Tôi vì sao lại không vui chứ? Thấy con gái tôi sống thật tốt, ông khó chịu lắm sao?'
Từ Nhất Hạo nhíu chặt mày, nhìn bà như nhìn một người ngoài hành tinh, mãi đến khi điếu thuốc trên tay đã tàn hết ông mới híp mắt, giọng lạnh như băng nói từng chữ một; 'Bà thật sự không biết, năm đó Lâm Thành, người tình của bà lại chính là chú của Lãnh Nghị, Lãnh Thành?'
Sóng mắt Lâm Dung thoáng xao động, gương mặt có chút quen thuộc của người trong bức ảnh trong phòng sách của Lãnh Nghị lần nữa xuất hiện trong đầu bà, khi đó Lâm Y giới thiệu với bà, nói ông ấy là chú của Lãnh Nghị, Lãnh Thành! Lâm Dung vốn tưởng rằng có lẽ do mình nhận sai người, người giống người cũng không phải là không có! Hiện giờ nghe cách nói này của Từ Nhất Hạo, thì ra bà không nhận sai người.
Lâm Dung mím môi, cười nhạt một tiếng: 'Ông ấy có phải là người tình của tôi của tôi hay không không có quan hệ gì đến ông cả! Chẳng lẽ sau hai mươi mấy năm ông gọi tôi đến đây là vì muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634324/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.