Lãnh Nghị vừa buông điện thoại xuống thì thấy cửa thư phòng bị đẩy ra, rồi Lâm Y xuất hiện nơi cửa, rõ ràng cô đã uống chút rượu, gò má ửng hồng, ánh mắt ngời sáng, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, cô nhìn về phía người đàn ông, nhẹ giọng gọi: 'Nghị ...'
Lãnh Nghị nhìn nụ cười vui vẻ của cô gái đang đứng trước cửa, khóe môi hắn cũng nhẹ câu lên, mắt sáng lên: 'Y Y... mọi người kết thúc rồi sao?'
Cô gái nhẹ lắc đầu, cất bước đi về phía bàn làm việc, người đàn ông đưa tay về phía cô, ý bảo cô đi đến chỗ hắn, cô gái ngoan ngoãn vòng qua bàn sách, đến bên cạnh chiếc ghế của người đàn ông.
Người đàn ông chỉ dùng sức một chút, cô gái liền chuẩn xác rơi vào lòng hắn, an ổn ngồi trên đùi hắn, hai tay người đàn ông siết lại, môi lướt trên mái tóc mềm mại của cô gái, giọng nhu hòa như dỗ một đứa trẻ: 'Chơi vui không?'
Cô gái ngước nhìn người đàn ông, mỉm cười gật đầu, người đàn ông lại cười hỏi: 'Vậy sao em lại lên đây?'
'Muốn anh xuống cùng chơi ...' Cô gái nhỏ nhẹ nói, trong mắt là vô hạn quyến luyến cùng dựa dẫm.
'Được!' Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, hắn đứng dậy, thuận tiện kéo cô gái trong lòng cùng đứng dậy, khoác vai cô đi xuống lầu.
Mức độ lộn xộn ở phòng khách vẫn vượt xa dự đoán của Lãnh Nghị, hắn biết là sẽ bẩn và loạn nhưng thế nào cũng không ngờ tới, đám thanh niên nam nữ này lại có thể khiến cho cả căn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634336/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.