'Y Y, hai tay Từ Nhất Hạo rốt cuộc ôm lấy Lâm Y, siết cô thật chặt trong lòng, lệ nóng tuôn trào, ông run giọng: 'Ba có lỗi với con, là ba hại con, ba là kẻ xấu xa, con tha thứ cho ba ...'
Giọng nghi hoặc của Lâm Y vang lên bên tai Từ Nhất Hạo: 'Ông là ba tôi thật sao?'
'Ta là ba con, nhưng ta không xứng làm ba con ... Y Y...' Từ Nhất Hạo đã khóc không thành tiếng, vành mắt Lâm Y cũng dần phiếm hồng, cô nhẹ nhàng ngả đầu lên vai Từ Nhất Hạo.
Lãnh Nghị kéo Lâm Y ra khỏi vòng tay của Từ Nhất Hạo, mắt cô vẫn ngấn nước, ngẩng lên nhìn hắn, Lãnh Nghị nhu hòa cười, hôn nhẹ lên tóc cô: 'Y Y, chúng ta mời ba em vào nhà ngồi, được không?'
'Ân', Lâm Y nhẹ gật đầu, khóe môi cũng lộ ra ý cười, Lãnh Nghị thấy nụ cười của cô trên mặt cũng không dấu được niềm vui, hắn xoay nhìn sang Từ Nhất Hạo: 'Từ tiên sinh, chúng ta vào nhà nói chuyện!'
Lãnh Nghị dẫn Lâm Y trở lại phòng ngủ, hắn đặt tay lên vai cô, xoay cô lại đối diện với hắn, giọng trầm thấp mà nhu hòa: 'Y Y, em xem sách hoặc tivi, anh với ba em nói chuyện một lát, được không?'
'Ân', Lâm Y dịu ngoan đáp lời rồi tự giác đi đến bên sofa, cầm lấy quyển sách cô đang đọc dở dang trên bàn trà, nhìn sang Lãnh Nghị cười: 'Anh đi đi...'
Lãnh Nghị trìu mến vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô gái rồi mới rời đi...
Trong phòng sách, Từ Nhất Hạo đang ngồi trước bàn làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634339/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.