Trong mắt Lâm Phong chỉ toàn là dục vọng, hắn nhanh chóng thoát đi y phục trên người, ái muội cười, 'Tôi sẽ khiến cô rất vui vẻ, rất thỏa mãn, yên tâm!' Ném đi món quần áo cuối cùng trên người, hắn bổ nhào về phía cô gái nằm co ro trên giường.
Hung hăng áp cô gái dưới thân, tách hai chân cô ra, động tác không một chút ôn nhu mà chỉ như một con sói hoang, cô gái liều mình giãy dụa nhưng sức của người đàn ông quá lớn, trong cơn tuyệt vọng, cô gái huơ tay khắp xung quanh tìm kiếm, khi sờ thấy một chiếc ly bằng bình sứ trên tủ đầu giường thì giống như kẻ chết đuối với được một cọng cỏ cứu mạng vậy, cô gái vội cầm chiếc ly sứ hung hăng đập lên đầu người đàn ông...
Trong tiếng rên đau đớn, thân thể đang áp trên người cô gái mềm nhũn, cô gái dùng hết sức đẩy người đàn ông đang ngất kia ra rồi hoảng loạn ngồi dậy, xuống giường tìm quần áo...
Cô gái mờ mịt nhìn thân thể đang mềm oặt nằm trên giường, một lúc sau mới mờ mịt cầm lấy túi xách trên ghế loạng choạng chạy ra ngoài, "phanh" một tiếng, cửa đóng sập sau lưng cô...
***
Lúc Lãnh Nghị thức giấc, Lâm Y vẫn còn đang ngủ, hắn nhìn xuống gương mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ của cô, đáy mắt một mảnh nhu hòa, hắn rón rén ngồi dậy, mở tivi, tận lực chỉnh âm thanh ở mức thấp nhất --- hắn cần cập nhật tất cả tin tức trong ngày.
Đang xem tivi thì điện thoại đặt bên gối rung lên, Lãnh Nghị vội cầm lên đón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634460/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.