Chuyện này Y Y cũng không thể quyết định, con quyết định!' Lãnh Nghị cũng không chịu nhượng bộ.
'Nghị nhi!' Tương Mân chau mày.
Lý Uyển ngồi bên cạnh mím môi cười, khụ khụ, đứa con trai này của bà so với ba nó kiên định hơn nhiều, nhớ năm đó, Tương Mân vừa lên tiếng thì Lãnh Tuấn lập tức ngoan ngoãn chấp hành, không dám cãi lại một lời, haizzz!
Hai bà cháu sau một hồi thương thảo bàn bạc, kết quả chung cuộc là: Lâm Y không ngủ ở căn phòng cạnh phòng Tương Mân mà ở căn phòng cạnh phòng ngủ của Lãnh Nghị, chính là căn phòng mà lúc ban đầu khi cô vừa đến đây đã ngủ lại...
Lý do là: Lỡ như Y Y có việc gì hắn còn có thể chăm sóc cho cô!
Lãnh Nghị sỡ dĩ chịu nhượng bộ, đồng ý với kết quả này là bởi vì hắn nghĩ: Hừm, ở cách vách với mình, cuối cùng còn không phải mình muốn gì cũng được sao! Còn không được nữa, mình len lén cho người phá đi vách ngăn hai căn phòng, vậy là xong...
Lúc này, dưới ánh đèn đường vàng vọt trong khu nhà cũ kỹ, Tịch Họa hai tay ôm vai lang thang đi trên đường, cô không biết mình có nên vào nhà hay không, năm đó khi ba mẹ nhận cô từ cô nhi viện về nuôi, nhịn ăn nhịn mặc để dành cho cô có cuộc sống tốt nhất lại cần kiệm hết mức mua quần áo đẹp cho cô, bởi vì từ nhỏ cô đã thích múa nên lại vất vả kiếm tiền một phen mới đủ đưa cô đến lớp học múa...
Nhưng cô bởi vì một phút tham vinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/1634468/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.