Sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, hắn chậm rãi tiến đến chìa tay về phái cậu nhóc, 'Đứa này, là đứa nhỏ phải không?' Hắn nhớ rất rõ, ở đám cưới của Lãnh Nghị và Lâm Y tổ chức ở Paris, đứa con lớn Lãnh Hạo đã hơn ba tháng tuổi rồi, vậy rõ ràng đây là đứa con nhỏ của hai người.
'Phải đó!' Lâm Y cười có chút ngượng ngùng, cô nhìn con trai, 'Hàn Hàn, chào chú đi con!'
'Chú...' Đôi mắt to tròn như hai viên bi của Hàn Hàn tò mò nhìn Lăng Nhất Phàm, cất giọng non nớt chào.
'Ừ, ngoan, để chú bế cái nào!' Lăng Nhất Phàm ôn hòa đón lấy đứa bé từ tay Lâm Y, cậu nhóc cũng không sợ người lạ, ngoan ngoãn ngồi trên tay Lăng Nhất Phàm, đôi mắt đen láy mở to nhìn hắn, Lăng Nhất Phàm vẫn ôn hòa cười, 'Nói chú nghe xem, Hàn Hàn mấy tuổi rồi?'
Đôi mắt cậu nhóc sáng lên, chìa một ngón tay trước mặt Lăng Nhất Phàm, non nớt đáp, 'Một!'
'À, giỏi thật!' Lăng Nhất Phàm cười, âu yếm hôn lên gò má phúng phính của thằng bé một cái, không ngờ thằng bé lại học theo hắn, cũng bá lấy mặt hắn hôn một cái, Lăng Nhất Phàm thoáng sửng sốt, sau đó bật cười, 'Làm con nuôi của chú được không?'
Cậu nhóc thực ra là không hiểu con nuôi nghĩa là gì nhưng nhìn thấy chú trước mặt vẻ mặt hiền hòa, dường như rất hữu hảo cho nên cậu nhóc mơ mơ hồ hồ gật đầu, giọng non nớt nghe thật rõ ràng, 'Dạ được!'
Đáy mắt Lăng Nhất Phàm như bừng sáng, hắn quay nhìn sang Lâm Y như hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/419468/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.