Không thích hợp? Vậy tại sao lại dụ dỗ mình??! Lãnh Nghị trầm giọng nói, mập mờ vô hạn, 'Ở đây thích hợp vô cùng!' Vừa nói bàn tay to vừa nắm lấy bàn tay nhỏ của cô gái đặt lên một chỗ nào đó vừa có phản ứng, tay cô gái như bị bỏng vậy, vội vàng rụt lại nhưng không có cách nào bởi bị bàn tay to của hắn nắm chặt, không nhúc nhích gì được, mặt cô gái vừa đỏ vừa nóng như thiêu.
'Nghị, em...chỉ đến đón anh cùng về thôi...' Lần này cô gái hoảng loạn thực sự, quên mất phải giả vờ phong tình, 'Phương Hân nói, làm như vậy chỉ là biểu thị tình yêu...'
Quả nhiên là có người chỉ điểm! Lãnh Nghị bật cười, chỉ điểm rất hay, hắn rất hưởng thụ! Bàn tay to chậm rãi bắt tréo hai tay cô gái ở sau lưng, áp thân thể nhỏ nhắn của cô gái dán sát vào người mình, một tay dùng sức kéo mảnh ren trắng kia xuống...
Người đàn ông giữ lấy hông cô gái, nhẹ nhàng ấn xuống, tiếng kêu thất thanh cố nén của cô gái rất nhanh biến thành tiếng ngâm nga nho nhỏ, rồi cả người cô mềm yếu như một vũng bùn tựa vào ngực người đàn ông, mặc hắn bài bố...
Tiếng ngâm nga yêu kiều, tiếng thở dốc lan tràn trong căn phòng tổng giám đốc rộng rãi, di động cùng điện thoại bàn không ngừng vang lên nhưng ai cũng không có tâm trí để ý đến nó...
Cảm giác khẩn trương khi vụng trộm yêu đương trong phòng làm việc đã là chuyện rất lâu rất lâu trước đây giờ quay trở lại đồng thời kích thích cảm quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/419477/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.