Trái với vẻ kích động lúc trước, hiện tại tâm tình Lưu Nguyệt coi như đã bình tĩnh lại. Lần đầu tới hoàng cung chỉ nghĩ tới việc xây thành giờ dư dả thời gian nàng mới có dịp đánh giá quan cảnh hoàng cung. Một màu hoàng kim trải dài trước mặt, Lưu Nguyệt không ngừng click chuột di chuyển tầm nhìn nhưng dù là xem trái xem phải xem trên xem dưới gì cũng đều là một màu vàng kim lóe mắt. Hoa lệ dị phần.
Cuối cùng nàng ngồi trước màn hình tán thưởng nói “Thật là quá xa xỉ!” Kèm theo một cái thở dài cùng đôi mắt babidog ướt át đầy mơ ước. Hiệp Hàm bị bộ dàng của nàng chọc cười nhịn không được trêu “Sao lúc trước anh không phát hiện ra em tham tiền tới vậy nhỉ?”
Lưu Nguyệt quay đầu, dùng lời lẽ đầy đạo nghĩa biện hộ.“Tham tiền có gì không tốt, trên đời này chỉ có tiền là tốt nhất.” Hiệp Hàm đột nhiên nheo nheo mắt không hảo ý hỏi “So với anh còn tốt hơn?”
Ách…… Vấn đề này thật sự có chút khó với Lưu Nguyệt, nàng cúi đầu thầm tự vấn tựa như đang so sánh xem ai lợi hại hơn. Tâm trạng Hiệp Hàm đang tốt bỗng trở nên trầm xuống, xem bộ dạng khó lòng chọn lựa của nàng khiến y nhịn không được nổi cáu, tiền có thể quan trọng hơn y sao? Trong đầu cô nàng này rốt cuộc nghĩ cái gì hả?
“Anh vẫn là tốt hơn.” Lưu Nguyệt đột nhiên đứng đắn nhìn về Hiệp Hàm đưa ra kết luận, khiến y vừa nghe xong liền ôm một bụng khoái trá, đắc ý vuốt mày nhìn về phía Lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-nguyet-han-tinh/569995/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.