Cảnh Hàm U ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn nàng, nhất thời không nghĩ được gì cả. Bây giờ ngay cả cảm xúc phẫn nộ nàng cũng không có, chỉ là muốn trông coi một người như thế này, không còn gì khác.
--------------------
Thần Nhứ híp mắt, khoé môi nở nụ cười yếu ớt như có như không. Lăng Lam, chuyện là tứ tỷ của muội làm, vậy chớ trách ta đắc lý bất nhiêu nhân *.
* tục ngữ Trung Quốc, ý chỉ trong tranh chấp, chỉ cần có lý là không buông tha đối phương, được dùng với ý chỉ trích.
Lục Lăng Hàn cũng chẳng nói nhiều, tay cầm nỏ không chậm trễ chút nào, nhấn một cái nút, mũi tên nhanh chóng lao ra với tốc độ cực hạn, lập tức bắn trúng Thần Nhứ làm máu tươi phụt ra.
Lục Lăng Hàn cầm nỏ, nhất thời khó mà tin được. Đối phó Thần Nhứ, ả không dám xem thường chút nào. Lục muội của ả đã là một nhân vật cực kỳ lợi hại, lại nói rằng mình xa xa không bằng đại đệ tử của Chưởng viện. Ả ta cũng không quá hận thù Thần Nhứ, chỉ là sự mẫn cảm của nữ nhân làm cho ả ý thức được, nếu như không nhanh chóng diệt trừ nữ tử này, sớm muộn sẽ có phiền phức. Ả ta xưa nay không phải một kẻ lòng dạ mềm yếu, đến nước Lịch là vì mưu tính vị trí hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Vì lẽ đó, ả sẽ không để cho bất kỳ ai dao động địa vị của thái tử, càng không để bất cứ kẻ nào lung lay vị trí chính cung thái tử của ả.
Kẻ mình coi là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-quang-nhap-hoa/2502396/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.