Trở lại chuyện chính, nói về trình độ xa hoa của Bảo Nguyệt Lâu này tuyệt đối được cho là nhất lưu trên đại lục, cho dù là người khó tính đến đâu đi nữa cũng sẽ cảm thấy nơi này rất tốt.
Nhưng mà, làm một tục nhân, Diệp Lãng lại cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn cảm thấy nơi này vẫn còn chưa đủ tục khí.
"Tiểu Hắc, đây là lữ điếm tửu lâu mà ngươi nói là người thấy tốt nhất từ trước đến nay? Nói cái gì mà xanh vàng rực rỡ, nói cái gì mà khí phái tuyệt đỉnh, thật sự làm người ta thất vọng a" . Diệp Lãng có chút thất vọng nhìn Bảo Nguyệt Lâu, có lẽ hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn. Nếu không phải Ái Đức Hoa nói làm hắn hy vọng thì có lẽ hắn sẽ không cảm thấy thất vọng như vậy.
Dọc theo đường đi, chẳng phải hắn cũng ở qua những tửu điếm kém cỏi sao? Nhưng vì hắn hiểu điều kiện hạn chế, dưới hoàn cảnh bất đồng sẽ có những điều kiện bất đồng.
Mà hắn cũng không phải loại người nhất định phải sống xa hoa, cho dù ở đâu hắn cũng có thể tiếp thụ, tất nhiên là phải ở chỗ đắt nhất, quý nhất nơi đó…
"… ngươi cảm thấy như vậy còn không đủ?" Ái Đức Hoa có chút ngoài ý muốn hỏi, hắn cảm thấy Bảo Nguyệt Lâu này đã đủ xa hoa tới mức không thể xa hoa thêm được nữa.
"Đương nhiên không đủ, ngươi nhìn xem, pho tượng này nhìn qua là biết mạ vàng rồi, không phải toàn bộ là hoàng kim, còn cái bàn này nữa không phải dùng loại gỗ lim Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luyen-kim-cuong-trieu/659484/chuong-235.html