Bốn tháng sau.
Ánh chiều tà giăng khắp phía chân trời, mềm mại vương trên tầng mây, lại có một dạng thú vị khác.
Cả người Nô Nhi được vầng sáng ấm áp vây xung quanh, ánh mắt sâu lắng nhìn về phương xa, dừng ở một không gian hư vô ai cũng không tới được.
Hắn — có khỏe không?
Bất cứ lúc nào nàng cũng luôn nhớ thương hắn, không một khắc nào là quên.
Thật ngốc, nàng cũng biết vậy. Chỉ là, lòng bận tâm đến hắn, xua thế nào cũng không đi, chém cũng không đứt. Nàng muốn hắn sống tốt, như vậy, ở phương xa nàng mới có thể an tâm.
Vì thế nàng đã rất thành kính cầu phúc cho hắn, chỉ mong hắn tươi cười nhiều hơn một chút, sầu bi ít đi một chút, ấn đường đừng luôn nhăn lại, đừng luôn không cho bất kỳ ai tới gần trái tim của hắn…… Nàng hiểu được hắn thực chất không vui vẻ gì. Mãi sau, nàng mới nhìn thấu tâm hồn của hắn, đó là một trái tim bao quanh bởi cô quạnh, dùng từng tầng lạnh giá để ngụy trang cho mình, do vậy nàng không hận hắn, cũng chưa từng nghĩ tới muốn hận hắn.
Lâm Uy Vương gia nói, hắn đang tìm nàng, hơn nữa tìm rất cực khổ.
Lời nói này, làm cho cõi lòng rất vất vả mới bình ổn được như mặt hồ của nàng, lại một lần nữa nổi lên một chút gợn sóng.
Nàng thật không hiểu, là hắn không cần nàng mà! Vậy, hắn còn tìm nàng làm cái gì? Nàng cho rằng, có nàng hay không, với hắn mà nói cũng không hề khác nhau, không phải vậy sao?
Lắc đầu, Nô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luyen-no/58791/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.