Cứ tiếp tục theo hướng bắc của nước Đại Chu sẽ đi tới khu vực biên giới phía Bắc giáp nước Hung Nô, bảy năm trước hai nước từng có một cuộc đại chiến, đến hai quan hệ của hai nước vẫn còn rất căng thẳng, cho nên sự truy đuổi của Dịch Phàm với chúng tôi cũng giảm đi ít nhiều, dù sao ở khu vực biên giới này không phồn hoa ồn ào thì càng ít mang tới những rắc rối cần thiết.
Bởi vì khu vực biên giới mấy năm liên tục có thế cục căng thẳng nên dân cư ở đây rất thưa thớt, thành trấn cũng rất ít, mặc dù gặp được một cái nhưng cũng rất tiêu điều tang thương, vào thị trấn cuối cùng tôi đã mua được một chiếc áo bông, một bộ võ phục màu đen, một con ngựa gầy còm. Nam Cung Vân đối với tôi cũng không keo kiệt quá, điểm này thì tôi ghi nhận, đồng hành với một người hào phóng đương nhiên có cảm giác thoải mái hơn nhiều rồi.
Trong lòng tôi cũng hơi nghi ngờ, không giống như thái độ thù địch của Nam Cung Vân lúc đầu cứu tôi, vì sao lại cứu tôi, không sợ những rắc rối nếu mang theo tôi chạy trốn hay sao? Bản thân tôi cũng không muốn cứ bị truy đuổi như thế. Nhưng hàng ngày đi cùng Nam Cung Vân, sự mạo hiểm đã kích thích thần kinh của tôi, tôi cảm thấy mình càng lúc càng thích thú.
Buổi tối, chúng tôi vẫn tiếp tục nghỉ ở bên ngoài, ngồi cạnh đống lửa nhưng không được ngồi gần quá, nếu không thì đồ nướng kia không phải là hai con gà rừng mà sẽ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/229990/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.