Hữu dũng vô mưu! Trương Tĩnh Chi, mày đúng là hữu dũng vô mưu mà!
Nhìn sắc mặt anh ta càng lúc càng tím đen, đầu óc tôi bắt đầu hoạt động.
Bách Dương lão tiên sinh từng nói, đầu gối của con người không phải là không thể dùng được. Miễn là sau khi qua được thì việc khó khăn trước đó coi như không vấn đề gì, sau đó sẽ lại đứng vững vàng cắn trả lại anh ta một phát, đây mới là anh hùng! Đương nhiên, nếu có cắn một nhát mà cũng không bị vả miệng thì cũng không phải là anh hùng, mà là con cua.
Nói thì chậm mà hành động xảy ra thì nhanh, Thượng Vương gia ngồi ở trên chưa có hành động gì thì hai đầu gối tôi đã mềm nhũn quỳ dưới đất, hai tay áp xuống, cúi đầu, đúng chuẩn mực giống một nô tài, tôi tự bội phục mình, sao lại có thể quỳ thuần thục như vậy chứ?
“Vương gia khai ân, tôi sai rồi, xin Vương gia tha thứ.”
Tôi cũng không muốn làm anh ta trong cơn nóng giận đem tôi bẻ “răng rắc”! Cũng không dám đánh cuộc anh ta không nỡ ra tay giết tôi, đây chính là thân thể của mình, tôi còn dựa vào nó để cùng nhau quay về thời hiện đại mà!
Vương gia bị hành động quỳ xuống đầy bất ngờ của tôi làm cho chết sững, anh ta dường như không nghĩ rằng tôi lại làm như vậy, có khi anh ta đang chờ tôi tiếp tục băm vằm anh ta. Tôi thì lại vừa mới cãi anh ta xong! Anh ta là ai? Tôi là ai? Tôi cãi lại anh thì làm sao nào?
Sửng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luyen-tiec-nguoi-truoc-mat/230002/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.