Ánh mắt Lâu Thừa rời khỏi chiếc nhẫn, nhìn thẳng vào tôi.
“Thì ra cái này gọi là chiếm hữu à?”
Anh ta cười nhạt:
“Có lúc tôi nghĩ, nếu trên đời không tồn tại những thằng mặt trắng đó, em liệu có nhìn tôi thêm một chút không.”
Trong lòng tôi thoáng lạnh.
“Anh đừng có mà nhắm vào cậu ấy.”
Lâu Thừa cúi mắt cười, một lúc sau, anh ta hỏi:
“Vì sao tôi không được? Tôi cũng đâu có tệ, vừa đẹp trai hơn, vừa giàu có hơn, cũng giỏi giang hơn bọn họ. Chuyện kia giữa chúng ta cũng đâu có vấn đề.”
“Đó là anh nghĩ vậy thôi.”
Sắc mặt Lâu Thừa lập tức tối sầm, đôi lông mày sắc bén nhíu chặt lại.
“Mỗi lần nhìn vẻ mặt của em, tôi cứ tưởng em cũng thấy thoải mái.”
Tôi cảm thấy tai mình nóng bừng, như bị vặn cót.
“Tôi nói lại lần nữa, đó là anh nghĩ thế.”
“Chẳng lẽ đây là lý do em không muốn sống với tôi nữa? Nếu có gì không tốt, tôi có thể thay đổi.”
“Không cần.”
“Tôi thích một người, dù anh ta bất lực, tôi vẫn sống được.”
Câu này là tôi nói cứng, vì thật ra chuyện đó vẫn rất quan trọng.
Lâu Thừa cười khẩy một tiếng.
“Cuối cùng, vấn đề là em không thích tôi.”
Tôi không quên rằng Tề Âm vừa rời khỏi phòng cách đây không lâu.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ phá tan bầu không khí căng thẳng giữa tôi và Lâu Thừa.
Là Tiểu Bá gọi.
Lâu Thừa cũng nhận ra, khẽ cười nhạo:
“Bao nhiêu năm rồi, em vẫn thích kiểu mặt trắng đó, tôi thật không hiểu có gì tốt.”
Tay tôi siết chặt chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-cam-on-chong-cu-nhieu-nhe/2781728/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.