Cố Sanh Phi ngồi một bên, biểu tình không nóng không lạnh.
Cô ta hống hách đã quen nên tự nhiên cô ta không thể nhiệt tình với Cố Phán Yên.
Tuy rằng người đang ngồi ở trên sô pha, nhưng tầm mắt đa số đều là dừng trên người Giang Vũ Lan.
Bởi vì Cố Sanh Phi đối Giang Vũ Lan có ân tình nên biểu tình của hắn đối với cô ta nhẹ nhàng hơn đối với bà Cố.
Chỉ hắn cảm thấy dường như Cố Sanh Phi không nhớ mình?
Cố Sanh Phi có chút lúng túng khi ngồi đối diện với Cố Phán Yên, cô ta không quen ở trong tình thế bị động như vậy.
Rõ ràng ngay từ đầu là cô ta không nghĩ phải gả đến Giang gia để Cố Phán Yên thay thế, hiện tại trông cô ta xuống sắc còn Cố Phán Yên dường như sinh hoạt dễ chịu đến da thịt trắng hồng.
Thấy thế cô trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Đặc biệt là khi Giang Vũ Lan tự mình lột một quả quýt cho Cố Phán Yên còn cẩn thận bỏ lớp lụa trắng bên ngoài.
"Anh rể, em có thể gọi anh như vậy được không?" Cố Sanh Phi cười ngọt ngào, "Anh rể và chị hình như có quan hệ thật tốt, thật hâm mộ."
Giang Vũ Lan nghe vậy cong môi cười và nhìn về phía cô, với một ánh mắt dịu dàng mà hắn thậm chí còn không nhận ra.
"Về sau nếu cô cưới người yêu mình, thì cũng sẽ được chiều chuộng vậy thôi." Giang Vũ Lan hiếm khi tốt bụng nói.
Cố Phán Yên vô thức đan các ngón tay của mình vào nhau.
Mặc dù từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-co-ve-kho/171083/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.