Cơn đau làm cho Phương Minh Trung mơ hồ, cảm giác hai chân anh đang mềm nhũn ra, giọng nói cũng trở lên yếu ớt.
" Những năm qua tôi...tôi rất nhớ...nhớ em."
Lời vừa thoát ra khỏi miệng cũng là lúc người đàn ông cao lớn kia nhắm chặt hai mắt, thân người lảo đảo ngã nhào về phía trước.
Một màn này đã doạ Kiều An tái xanh mặt, cô nhanh chóng lao tới đỡ Phương Minh Trung, miệng cũng không ngừng gào thét tên của anh.
Cô còn chưa khỏi bàng hoàng về những gì vừa nghe được lại hoảng hốt với những điều vừa thấy trong tầm mắt.
Nước mắt đầm đìa trên gương mặt tái nhợt, từng giọt từng giọt đua nhau lăn dài trên má cô rồi lại rơi trên khuôn mặt trắng bệch phía dưới, bàn tay run rẩy lay lay trên vai anh.
Phương Minh Trung mơ màng nghe tiếng khóc, nghe tiếng gọi tên mình, hai hàng lông mày hết co lại giãn, gắng gượng mãi cuối cùng hai hàng mi cũng tách rời khỏi nhau.
Vừa mở mắt ra cảm giác đau dữ dội từ phía bụng lại xông đến, người đàn ông nhăn nhó đưa tay ôm bụng, hai hàm răng đang cắn chặt lại.
Đỡ được Phương Minh Trung lên ghế, Kiều An vội vàng rót cho anh một cốc nước ấm.
Cô muốn đưa anh tới bệnh viện nhưng bị ngăn cản bởi giọng nói yếu ớt, ngắt quãng của người đàn ông
" Tôi không...muốn đến bệnh viện...!nghỉ ngơi một lúc...!là được rồi."
Nhìn biểu hiện của Phương Minh Trung, Kiều An nghĩ chắc do bệnh dạ dày của anh tái phát.
Ở đây chỉ có một mình cô, điều kiện nơi này lại không được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-roi-bat-dau-yeu/1434274/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.