Trên đường về.
Trên xe riêng của Thiễu Ngưng.
"A Tuân, mẹ vẫn chưa hiểu lắm.
Vì sao con lại muốn xuất đầu lộ diện tham gia sự nghiệp diễn xuất thế?"
"Cũng không có gì đáng để ý mẹ ạ.
Chỉ qua con cảm thấy khá thú vị nên muốn thử sức thôi."
"Được rồi, nhưng nếu có gì không ổn thì chứ bảo mẹ, đừng tự ép mình."
"Vâng ạ."
Tuy là Thế Tuân tự nói đó là do cậu bé có hứng thú với sự nghiệp diễn xuất nên muốn thử sức, nhưng cô vẫn thấy rằng có điểm gì đó khá kì lạ, không đơn giản chỉ là thích làm thôi đâu.
Những ngày đầu khi cậu bé tới nhà Thiễu Ngưng thì cô đã để ý rất kĩ rồi.
Mọi hành động, cử chỉ, thái độ và lời nói đều rất chỉn chu, không giống như một đứa trẻ.
Mà cứ như là được huấn luyện lâu dài nén thành thói quen vậy.
Nhưng dù cô có gài hỏi bao lần thì cậu cũng chẳng nói gì thêm, vô cùng kín tiếng.
Ở cạnh một đứa trẻ có đầu óc nhìn thấu tâm gan của người khác, vừa thông minh lại vừa sắc sảo, nhạy bén như thế khiến lòng cô cũng có vài ba phần lo sợ, bất an khó nói.
…
Đinh thự Oán gia tại Tân thành.
"Chào mừng tiểu… " Người hầu vừa thấy cô chủ mình về thì liền vội chạy tới chào hỏi.
Nhưng bị Oán Phục Nghiên đang bực tức gạt bỏ rồi trách mắng: "Đi ra ngoài, ở đây không có chỗ cho mấy người."
Thấy thế, họ chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng làm theo.
Có ai làm việc ở đây mà không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-roi-lieu-chung-ta-co-the-quay-lai/783082/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.