Vũ Minh:
“Hân Ngôn, chuyện này để tôi xử lý, em mang Tiêu Tiêu vào nhà trước đi.
Chuyện này thật đúng là làm người ta bất ngờ, nhưng dù gì hiện tại Tiêu Tiêu đang kinh sợ, tôi không muốn thấy hai người này làm ầm lên ở đây.
Tôi kêu Hân Ngôn ôm Tiêu Tiêu vào nhà trước, trấn an nó, còn tôi thì dẫn Lệ Nhã vào phòng sách. “Được rồi, nơi này không có ai khác, cô không cần làm bộ đáng thương nữa.” Vào phòng, tôi vừa đóng cửa lại, vừa nói, thuận tiện chỉ vào ghế sa lon, “Ngồi đi, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện rõ ràng.”
“Vũ Minh, anh phải tin em, thật sự em không cố ý lái xe đụng Tiêu Tiêu........”
Cô ta vẫn tiếp tục nói xạo, mà tôi đã không có kiên nhẫn nghe cô ta nói nhảm nữa, trực tiếp cắt ngang. “Không cố ý, vậy cô nói cho tôi biết, người cô muốn đụng chết thật ra là ai?”
“Em.......... Em........ Không có.....” Cô ta bị giọng nghiêm nghị của tôi dọa sợ, nhất thời cứng họng.
“Lệ Nhã....” tôi đến gần cô ta, nhếch mép, “Tôi hiểu cô, tựa như cô rất hiểu tôi, đúng không?”
“Ừ.” Cô ta máy móc gật đầu.
“Như vậy, ở trước mặt tôi làm mấy chuyện này, cô nghĩ có bao nhiêu phần trăm tôi sẽ không biết sự thật?”
“Em....” người cô ta run rẩy, quay mặt đi.
“Ngẩng đầu lên nhìn tôi, Lệ Nhã!” Tôi quay mặt cô ta lại, ép cô ta phải nhìn thẳng vào mắt tôi, “Tôi biết rõ lòng cô có oán hận, cũng biết những năm này một mình cô thật không dễ dàng, cho nên tôi có thể dễ dang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-roi-yeu/1098194/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.