Vũ Minh
Hân Ngôn kiên cường hơn tôi dự đoán nhiều, ngủ dậy liền khôi phục bình tĩnh thường ngày, ít nhất em đã có ý quan tâm quan hệ giữa tôi và Ngải Tất.
Tiêu Tiêu tuy bị đánh, nhưng Hân Ngôn là phụ nữ chân yếu tay mềm, dù tức giận cách mấy sực lực cũng không bao nhiêu, hơn nữa lúc Tiêu Tiêu ngủ Ngải Tất và Tiểu Mộc đã thoa thuốc cho, sau khi tỉnh lại đã bớt sưng hơn phân nửa, hoàn toàn không còn gì đáng ngại.
Chẳng qua khi nó tỉnh lại, nhìn quanh phòng, thấy chỉ có tôi ngồi bên giường, hốc mắt lại đỏ lên.
“Tiêu Tiêu sao rồi? Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Thấy vẻ mặt thấp thỏm bất an củaTiêu Tiêu, tôi đau lòng ôm nó vào lòng.
“Ba.... Hu hu.....” Vừa ngồi vào lòng tôi, Tiêu Tiêu lại khóc, “Ba...... Mẹ..... Có phải mẹ......... Không cần.....Tiêu Tiêu nữa không?”
“Sao vậy được? Mẹ thương Tiêu Tiêu như vậy, sao lại không cần?” Tôi vỗ vỗ lưng nó, dỗ.
“Nhưng....... Nhưng.... Mẹ.... Rất tức.... Rất tức giận..... Tiêu Tiêu...... làm chuyện xấu...... khiến mẹ...... không vui....... phải không ạ?” Bàn tay nhỏ bé siết chặt ống tay áo của tôi, xem ra vô cùng khẩn trương.
“Không đâu, tâm tình mẹ không tốt, nên mới nổi giận với Tiêu Tiêu thôi, bây giờ không sao rồi. Chờ khoảng hai ngày nữa, tâm tình mẹ tốt lên, tự nhiên mẹ sẽ đến thăm Tiêu Tiêu.” Tôi biết Tiêu Tiêu trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ bình thường khác, nhưng có một số việc nếu tôi nói rõ, Tiêu Tiêu cũng không hiểu, như là chuyện đêm đó, không phải chuyện một đứa bé 5 tuổi có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-roi-yeu/1098206/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.