Sự áy náy, tự trách, đau lòng, các loại cảm xúc cùng xông vào tim cô.
Thôi, cứ để mặc anh đi.
Sanh Ca thở dài một hơi, lòng bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay đang vòng quanh eo cô của anh, cẩn thận vỗ về.
“Em không đi đâu cả, em sẽ không rời khỏi anh, mãi mãi sẽ không.
”
Cô xoay người qua, Kỷ Ngự Đình rúc vào lòng cô, vùi mặt vào giữa eo cô, giọng nói cực nhẹ: “Vậy… tối nay có thể ngủ với anh không? Đừng tách ra…”
“Được, không tách ra, bắt đầu từ tối hôm nay, sau này em đều sẽ ngủ cùng anh, dỗ anh ngủ, được không?” Cô vuốt mái tóc ngắn dễ chịu của anh.
Kỷ Ngự Đình khẽ gật đầu.
Sanh Ca lấy áo choàng ngủ anh giấu dưới gối ra, giúp anh mặc vào: “Mùa đông rồi, sức khoẻ của anh mới tốt hơn một chút, đừng có ngủ trần, cẩn thận coi chừng bị cảm đó.
”
Kỷ Ngự Đình thỏa mãn rút vào trong lòng cô, ngửi mùi thơm dễ ngửi trên hõm cổ của cô, sự nóng nảy và bất an trong lòng dần bị xua tan không ít.
Sanh Ca tắt đèn bàn, lâu lắm rồi mới ôm anh chìm vào giấc ngủ thế này.
Vừa nằm xuống không bao lâu, Sanh Ca đã buồn ngủ.
Lúc đang ngủ đến mơ màng, cô bị tiếng khóc nức nở vô cùng nhẹ bên cạnh đánh thức.
Lúc này, đôi mắt mơ màng của Sanh Ca đã thích ứng với bóng tối, vẫn có thể nhìn thấy Kỷ Ngự Đình đang cụp đầu xuống, gối lên cánh tay cô mà ngủ.
Cô hơi tò mò, sờ mặt Kỷ Ngự Đình, đầu ngón tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-xong-toi-tro-thanh-phu-ba-bac-ty/967049/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.